Tôi đã do dự,
Tôi đã nhút nhát,
Tôi đã chần chừ,
Tôi đã khóc,
Và bây giờ tôi hối tiếc.
Cuộc sống này không cho ta nhiều thời gian để do dự.
Tôi đã nhút nhát,
Tôi đã chần chừ,
Tôi đã khóc,
Và bây giờ tôi hối tiếc.
Cuộc sống này không cho ta nhiều thời gian để do dự.
Có những thứ bạn chỉ trải qua một lần trong đời, bỏ qua là bỏ qua.
Tôi nhát lắm bạn ạ. Tôi không tự mình làm việc gì cả. Lúc nào tôi cũng chờ người quen làm cùng tôi, đi cùng tôi. Từ việc nhỏ cho tới việc lớn tôi không có gan quyết định, tôi chờ đợi có người làm cùng minh.
Và cũng vì chờ đợi đến đi đám tang một người bạn tôi cũng chờ có ai đi với tôi. Vì tôi không biết lạy. Thật buồn cười đúng không.
Người bạn ấy tôi quen bảy năm trước. Chúng tôi không học cùng nhau, không đi chơi với nhau nên cũng chẳng có mấy người bạn chung. Thật ra thì chúng tôi không nói chuyện với nhau vài câu. Chỉ là khi gặp thì sẽ chào hỏi thế thôi.
Tôi đặc biệt thích nụ cười của bạn ấy, nó tỏa sáng bạn ạ. Nhìn thấy nó tôi sẽ cười.
Bạn ấy mất trong một cuộc tai nạn giao thông ở cái tuổi 22.
Đám tang ấy tôi đã không tham dự.