Bài viết

Thứ Năm, 23 tháng 7, 2015

Hối tiếc

Tôi đã do dự,

Tôi đã nhút nhát,

Tôi đã chần chừ,

Tôi đã khóc,

Và bây giờ tôi hối tiếc.

Cuộc sống này không cho ta nhiều thời gian để do dự.

Có những thứ bạn chỉ trải qua một lần trong đời, bỏ qua là bỏ qua.

Tôi nhát lắm bạn ạ. Tôi không tự mình làm việc gì cả. Lúc nào tôi cũng chờ người quen làm cùng tôi, đi cùng tôi. Từ việc nhỏ cho tới việc lớn tôi không có gan quyết định, tôi chờ đợi có người làm cùng minh.

 Và cũng vì chờ đợi đến đi đám tang một người bạn tôi cũng chờ có ai đi với tôi. Vì tôi không biết lạy. Thật buồn cười đúng không.

 Người bạn ấy tôi quen bảy năm trước. Chúng tôi không học cùng nhau, không đi chơi với nhau nên cũng chẳng có mấy người bạn chung. Thật ra thì chúng tôi không nói chuyện với nhau vài câu. Chỉ là khi gặp thì sẽ chào hỏi thế thôi.

Tôi đặc biệt thích nụ cười của bạn ấy, nó tỏa sáng bạn ạ. Nhìn thấy nó tôi sẽ cười. 

Bạn ấy mất trong một cuộc tai nạn giao thông ở cái tuổi 22.

Đám tang ấy tôi đã không tham dự.


Giàu có thật đáng buồn

       Đây là câu chuyện của một gia đình có mức sống cao.

       Khi nghe câu chuyện này thứ tôi nghĩ đầu tiên là "có tiền cũng thật đáng buồn". Nếu họ nghèo hơn, cuộc sống khó khăn hơn chắc giờ đây họ đã không phải khổ sở thế này.

       Họ suy nghĩ tương lai khi người chồng được lên ghế giám đốc họ sẽ xây 2 ngôi nhà cho 2 người con của mình, ngồi ở chiếc ngế kia người chồng sẽ được những gì. Họ sẽ có cuộc sống giàu có hơn hiện tại ra sao. ....

       Và giờ đây sau một bữa tiệc người chồng ấy uống rượu và ngày hôm sau buổi sáng 7h ông ấy đi làm đếm 9h ông thấy mệt xin nghĩ về nhà ..... tối hôm ấy 21h ông được đưa lên bệnh viện ông chết trên đường đi./.

     
        Nhìn lại những dự tính kia cứ như một trò cười. Gia đình ông nghĩ sao về cái chết của ông.

HHT - 23/07/2015